– Chỉ khi nhìn thấy vẻ đẹp trên con đường mình đang đi, bạn mới có thể an tâm. Hầu hết chúng ta hiếm khi tập trung vào hành trình của chính mình mà để tâm trí lang thang trên những con đường quanh co, hoặc con đường của người khác.
Tôi tình cờ gặp anh vào một buổi chiều ở một quán ăn nhanh. Tôi vốn không có thói quen nói chuyện với người lạ, nhưng vì lúc đó cả hai đều rơi vào tình thế bị đưa nhầm món và có quá nhiều khách nên tôi và anh quyết định không phàn nàn. ăn hết đi. Anh nói: “Chỉ là thức ăn để nuôi cái thân xác xấu xí này thôi, cái gì tôi cũng ăn được!”. Câu nói thú vị này đã khiến chúng tôi ngồi cùng bàn và trò chuyện một lúc.
Như thường lệ, chúng tôi sẽ lịch sự hỏi bạn tên gì, làm nghề gì, thích ăn món gì… Anh ấy nói anh ấy đã làm thợ cắt tóc được 10 năm. Tôi hỏi: “Sao chỉ có 10 năm thôi? Trông bạn như đã ngoài 60 rồi”. Anh nói: “Tôi mới bắt đầu nghề này, trước đây tôi đã làm một việc tồi tệ”. Tôi bắt đầu tò mò: “Nghề xấu là gì?”. Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt ngập ngừng. Tôi cảm thấy xấu hổ, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi chỉ tò mò một chút thôi. Nếu anh thấy không tiện thì không cần phải nói gì cả.”
Sống ở Mỹ nhiều năm, tôi nhận thấy người dân đất nước này có nhiều tư tưởng rất gần gũi với đạo Phật. Có lẽ vì cuộc sống ở đất nước này căng thẳng. Mỗi tầng lớp lao động đều có những áp lực riêng. Để đặt những tảng đá đó xuống, nhiều người phải mất hàng chục năm. Từ đó họ hiểu rằng chỉ cần đủ ăn trong một ngày là đủ sống một cuộc đời trọn vẹn.
Anh ta trả lời: “Trước đây tôi làm việc tại một quán cà phê trong khu ổ chuột, phục vụ bàn nhưng việc chính là bán ma túy”. Anh dừng lại ở đó, hít một hơi thật sâu. Chúng tôi im lặng một lúc rồi anh nói: “Khi còn trẻ, tôi luôn muốn có thật nhiều tiền, nhanh chóng, có khi chỉ qua một đêm tôi đã có 10 nghìn đô la tiền mặt. Tôi từng có cuộc sống xa hoa. Nhưng rồi tôi đã có.” phải trả giá cho nhiều năm tù đày, nghiệp báo sớm muộn gì cũng đến gõ cửa.
Sau đó, có những ngày tôi thậm chí không đủ tiền để mua đồ ăn nhanh. Để rồi tôi nhận ra, trên hành trình kiếm sống, điều quan trọng chính là sự no đủ và bình yên. Với suy nghĩ đó, tôi quyết tâm đi học và lấy bằng để trở thành thợ làm tóc dù đã già. Tôi đã hạnh phúc với hành trình mới của mình trong nhiều năm nay. Nó cho tôi một cuộc sống giản dị, đủ ăn, đủ mặc, đủ trả các hóa đơn và cảm giác ổn định. Sáng thức dậy háo hức đi làm, tối về mệt nhoài nhưng bình yên vì có đủ tiền sống qua ngày”.
Tôi chỉ có thể nói rằng anh ấy thực sự là một người có ý chí mạnh mẽ. Anh ấy mỉm cười và nói: “Tôi tin vào Nghiệp. Vậy nên sau này tôi sẽ cố gắng làm điều đúng đắn.” Tôi hỏi: “Anh biết gì về Karma?” Anh lắc đầu: “Về sách thì không nhiều, nhưng thực tế thì hơi nhiều.” Rồi anh cười lớn. và đứng dậy chào tạm biệt tôi vì chúng tôi đã dùng bữa xong.
Sống ở Mỹ nhiều năm, tôi nhận thấy người dân đất nước này có nhiều tư tưởng rất gần gũi với đạo Phật. Có lẽ vì cuộc sống ở đất nước này căng thẳng. Mỗi tầng lớp lao động đều có những áp lực riêng. Để đặt những tảng đá đó xuống, nhiều người phải mất hàng chục năm. Từ đó họ hiểu rằng chỉ cần đủ ăn trong một ngày là đủ sống một cuộc đời trọn vẹn.
/> |
Chúng ta đều giống nhau, mỗi sáng thức dậy đi làm và tối về nhà với thân hình mệt mỏi. Điểm khác biệt là khi trở về, có người mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, có người chỉ mệt mỏi về thể xác nhưng tinh thần bỗng nhẹ nhõm. Hành trình khất thực của mỗi người có thể khác nhau, nhưng họ đều phục vụ cùng một ông chủ, thân thể mà họ đang mang. Ông chủ đó muốn ăn, mặc, sống sao cho có vẻ tốt. Ông chủ đó thật bất ổn và vô thường biết bao. Ông chủ đó đòi hỏi những yêu cầu không giới hạn và không thể kiểm soát được.
Vì vậy, trên hành trình bố thí của mỗi người, chiến thắng sẽ dành cho những ai có thể thỏa hiệp với ông chủ đó.
Có hai loại thức ăn cho cơ thể chúng ta. Một là thực phẩm vật chất như đồ ăn, quần áo và nhà ở. Thứ hai là thức ăn cho tinh thần. Mặc dù thứ thứ hai không thể được nhìn thấy hoặc nắm giữ nhưng nó vẫn thao túng thứ thứ nhất. Và cách kiếm sống từ đó của mỗi người cũng khác nhau. Loại thức ăn tinh thần này bao gồm nhưng không giới hạn ở mức độ cái tôi muốn được người khác ngưỡng mộ và nhu cầu thể hiện khả năng của bản thân. Đó là lý do tại sao những khái niệm như ăn ngon, mặc đẹp, lái xe xịn và sống trong nhà cao cấp đã ra đời. Đó là lý do tại sao đồng thời có người nỗ lực để có được bằng cấp cao, có người nỗ lực ít hơn và mua bằng giả. Từ đó, có những người suốt đời tìm kiếm danh vọng, vinh quang nhưng cũng có những người dễ dàng chấp nhận cuộc sống đơn điệu.
Điều quan trọng là chúng ta thấy được ý nghĩa gì trong hành trình cuộc đời của mỗi người.
alt=”Chúng ta đều giống nhau, mỗi sáng thức dậy đi làm và tối về nhà với thân hình mệt mỏi. Điểm khác biệt là khi trở về, có người mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, có người chỉ mệt mỏi thể xác nhưng tâm hồn bỗng nhẹ nhàng.” title=”Chúng ta đều giống nhau, mỗi sáng thức dậy đi làm và tối về nhà với thân hình mệt mỏi. Điểm khác biệt là khi trở về, có người mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, có người chỉ mệt mỏi thể xác nhưng tâm hồn bỗng nhẹ nhàng.” /> |
Chúng ta đều giống nhau, mỗi sáng thức dậy đi làm và tối về nhà với thân hình mệt mỏi. Điểm khác biệt là khi trở về, có người mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, có người chỉ mệt mỏi về thể xác nhưng tâm trí chợt nhẹ nhõm. |
Đức Phật quá khứ mỗi sáng thức dậy sớm, chỉnh lại y, cầm bát khất thực trong tay và đi đến các làng. Ngài đến từng nhà để khất thực như một vị tỳ khưu bình thường. Sau khi cảm thấy đã có đủ thực phẩm cần thiết, Ngài trở lại tu viện, ăn uống và có thời gian thuyết pháp trước đại chúng. Mục đích cao cả của Ngài là giúp chúng sinh giác ngộ và thoát khỏi đau khổ. Việc đi khất thực chỉ là để duy trì sự sống của thân xác. Bởi vì nếu muốn ăn ngon, mặc đẹp thì ông đã không rời khỏi cung điện, ở đó có rất nhiều tiện nghi. Sống có mục đích cao hơn thức ăn và chỗ ở.
Vì vậy, để bước đi trên con đường của mình một cách kiên định và bình yên, chúng ta chỉ cần xác định một điều: Tôi thấy điều gì có giá trị nhất đối với bản thân và những người khác trên hành trình này?
Có hai loại thực phẩm cho cơ thể chúng ta. Một là thực phẩm vật chất như đồ ăn, quần áo và nhà ở. Thứ hai là thức ăn cho tinh thần. Mặc dù thứ thứ hai không thể được nhìn thấy hoặc nắm giữ nhưng nó vẫn thao túng thứ thứ nhất. Và cách kiếm sống từ đó của mỗi người cũng khác nhau.
Sếp cũ của tôi là người luôn sống với lý tưởng: Chia sẻ kiến thức, kinh nghiệm và cảm hứng với các bạn trẻ. Khi tôi gặp anh ấy lần đầu cách đây nhiều năm, anh ấy luôn nói và hành động về điều đó. Mỗi khi có cơ hội, anh đều tổ chức nói chuyện với bọn trẻ chúng tôi. Trải qua nhiều thăng trầm trong kinh doanh và công việc, có những lúc tôi thấy anh hoàn toàn im lặng và gần như không có hoạt động gì đáng kể. Tuổi càng cao, bệnh tật về thể chất và tinh thần càng tăng. Sau đó, anh vực dậy bản thân và cho ra đời cuốn sách nói về giới trẻ, tổ chức những buổi chia sẻ trực tiếp cho sinh viên tại các trường đại học.
Bài học tôi rút ra từ đó là gì: Chỉ cần chúng ta xác định được giá trị mình mang lại cho bản thân và cho người khác thì dù khó khăn, thất bại hay chuyện không như ý có xảy ra, chúng ta vẫn có cách. đạt được điều mình mong muốn dù có thể chậm hơn nhiều người khác.
Trên con đường kiếm sống của mỗi người, có người chỉ đủ sống, có người chật vật, có người không có gì để ăn, có người khá giả… Dù hoàn cảnh ra sao, chỉ cần chúng ta thức tỉnh. Ngày mai dậy sớm, chúng ta hoàn toàn hào hứng đi làm, tối về nhà ngủ ngon lành, có nghĩa là chúng ta đang đi đúng hành trình.
Và nếu mỗi ngày chúng ta sống trong lo âu, chạy từ đầu này đến đầu kia và thức trắng đêm thì có nghĩa là đã đến lúc chúng ta phải xem lại hành trình bố thí của chính mình. Tôi nên làm gì nếu mệt mỏi khi đi bộ? Hãy ngồi xuống, nghỉ ngơi, xem lại bản đồ, điều chỉnh la bàn, tự nói chuyện với chính mình. Một câu hỏi có thể giúp mỗi người sắp xếp đồ đạc của mình là: Điều tôi đang làm có ý nghĩa gì với tôi và với người khác? Những người khác có thể bao gồm cha mẹ, vợ chồng, con cái, bạn bè và rộng hơn là nhân viên, người ngoài xã hội và thành viên cộng đồng, tùy theo vị trí của mỗi người.
Không có cuộc hành trình nào là tốt hay xấu. Thường bị ảnh hưởng bởi những định kiến và thuyết nhị nguyên của xã hội khiến chúng ta phải so sánh. Mọi người thường có thói quen nhìn vào hành trình của người khác và đưa ra phán xét mà quên mất rằng hành trình của chính mình cũng đầy rẫy những điều không chắc chắn. Trong trường hợp này, chúng ta hãy học lại bài học nhìn sự vật như thật mà Đức Phật đã dạy. Sự nhận biết đơn giản sẽ giúp tâm trí chúng ta bớt thành kiến với người khác, tôn trọng con đường riêng của người khác và tập trung vào con đường của chính mình.
Bởi con đường nào cũng đầy sóng gió, đau khổ, tình yêu, hạnh phúc, đột phá rồi mới có thể dẫn đến sự thức tỉnh.
Ý kiến bạn đọc (0)