Thơ lục bát – thể thơ truyền thống mang đậm hồn cốt văn hóa Việt, đã từ lâu trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho những tâm hồn yêu thơ. Với sự mượt mà trong nhịp điệu, ý nghĩa sâu lắng và dễ dàng đi vào lòng người, đây không chỉ là tiếng lòng của thi nhân mà còn là kho tàng quý báu trong văn học nước nhà. Dưới đây là tổng hợp những bài thơ với đầy đủ các chủ đề, từ tình yêu, quê hương, đến gia đình và cuộc sống, để cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp thi vị này.
Thơ lục bát là gì? Đặc điểm của thơ lục bát
Thể lục bát là một thể thơ truyền thống của văn học Việt Nam, mang đặc trưng riêng biệt với cấu trúc xen kẽ giữa câu sáu (lục) và câu tám (bát). Thể thơ này có nguồn gốc từ dân gian, gần gũi với đời sống của người Việt, và thường được sử dụng để diễn đạt cảm xúc, tâm tư hoặc kể chuyện.
Đặc điểm của thơ lục bát
Cấu trúc câu
- Một cặp lục bát gồm hai câu: câu đầu 6 chữ (câu lục), câu sau 8 chữ (câu bát).
- Các câu nối tiếp nhau tạo thành bài thơ dài, không giới hạn số câu.
Luật gieo vần
- Chữ cuối của câu lục vần với chữ thứ 6 của câu bát.
- Chữ cuối của câu bát vần với chữ cuối của câu lục tiếp theo.
Nhịp điệu
- Nhịp thơ thường ngắt theo 2/2/2 hoặc 3/3 ở câu lục, 4/4 ở câu bát.
- Nhịp điệu nhẹ nhàng, dễ đọc, dễ thuộc.
Thanh điệu
- Chữ thứ 2, 4 trong mỗi câu thường là thanh bằng.
- Chữ thứ 6 (câu lục) hoặc chữ thứ 6 và thứ 8 (câu bát) phải phối thanh bằng/trắc để tạo nhạc điệu hài hòa.
Tính chất nội dung
- Đề tài phong phú: từ tình yêu, quê hương, gia đình đến triết lý nhân sinh.
- Ngôn ngữ mộc mạc, trong sáng, giàu hình ảnh và cảm xúc.
Ý nghĩa của thơ lục bát
Thơ lục bát không chỉ là một thể thơ mà còn là biểu tượng của văn hóa Việt Nam, phản ánh tinh thần dân tộc qua những vần điệu dung dị, sâu sắc. Sự tồn tại và phát triển của thể thơ này trong văn học chính thống và dân gian là minh chứng cho vẻ đẹp trường tồn của nó trong lòng người Việt.
Bài thơ lục bát ngắn, lục bát 2 câu đa dạng chủ đề
Thơ lục bát ngắn, đặc biệt là những bài thơ chỉ với 2 câu, tuy đơn giản nhưng lại ẩn chứa sức hút riêng nhờ ý tứ cô đọng, sâu sắc.
Thơ hay
1. Trăm năm trong cõi người taChữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhauTrải qua một cuộc bể dâuNhững điều trông thấy mà đau đớn lòng.(Trích Truyện Kiều – Nguyễn Du)
2. Trong đầm gì đẹp bằng senLá xanh bông trắng lại chen nhị vàngNhị vàng bông trắng lá xanhGần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
3. Con cò lặn lội bờ sôngLam lũ nuôi chồng, nuôi cả đàn conTháng năm thân mẹ hao mònSớm khuya vất vả, héo hon khô gầy.
4. Trên trời có đám mây xanhỞ giữa mây trắng xung quanh mây vàngƯớc gì anh lấy được nàngĐể anh mua gạch Bát Tràng về xây.
5. Anh đi anh nhớ quê nhà,Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương.Nhớ ai dãi nắng dầm sương,Nhớ ai tát nước bên đường hôm nao.
6. Cơm ăn mỗi bữa lưng lưngUống nước cầm chừng, để dạ thương em.
7. Hỡi cô tát nước bên đàngSao cô múc ánh trăng vàng đổ đi.
8. Đêm nay trăng sáng ngoài đườngTôi nằm tôi nhớ người từng nhớ thương.
9. Người ơi gặp gỡ làm chiTrăm năm biết có duyên gì hay không.
10. Gặp nhau như giấc mơ quaYêu thương để lại nhạt nhòa thời gian.
11. Trăng lên đỉnh núi trăng tà,Lòng anh khắc khoải nhớ mà không hay.
12. Mẹ ngồi hong tóc chiều nay,Mái tranh nghiêng bóng tháng ngày quạnh hiu.
13. Hoa vàng nở rộ triền đê,Gió mang hương cũ tìm về ngày xanh.
14. Mưa rơi ướt lạnh bờ vai,Nghe trong tiếng gió thở dài niềm đau.
15. Chim ca ríu rít đầu cành,Sớm mai nắng ấm an lành lòng ta.
Những bài thơ lục bát hay nổi tiếng
Thơ lục bát, với nhịp điệu uyển chuyển và ngôn từ giản dị, từ lâu đã trở thành di sản quý báu trong văn học Việt Nam. Qua bao thế hệ, thể thơ này đã khắc sâu vào lòng người những giai điệu mượt mà và những triết lý sâu sắc về cuộc sống. Dưới đây là những bài thơ thể lục bát hay nổi tiếng, tiêu biểu cho nét đẹp bất tận của thơ ca truyền thống nước nhà.
Thể thơ lục bát
1. Tương tư – Nguyễn Bính
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,Một người chín nhớ mười mong một người.Gió mưa là bệnh của giời,Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.Hai thôn chung lại một làng,Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?Ngày qua ngày lại qua ngày,Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng.Bảo rằng cách trở đò giang,Không sang là chẳng đường sang đã đành.Nhưng đây cách một đầu đình,Có xa xôi mấy mà tình xa xôi…
Tương tư thức mấy đêm rồi,Biết cho ai, hỏi ai người biết cho!Bao giờ bến mới gặp đò?Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau?
Nhà em có một giàn giầu,Nhà anh có một hàng cau liên phòng.Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông,Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?
2. Việt Bắc – Tố Hữu (trích)
– Mình về mình có nhớ ta?Mười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng.Mình về mình có nhớ khôngNhìn cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn?
Tiếng ai tha thiết bên cồnBâng khuâng trong dạ, bồn chồn bước điÁo chàm đưa buổi phân lyCầm tay nhau biết nói gì hôm nay…
– Mình đi, có nhớ những ngàyMưa nguồn suối lũ, những mây cùng mù?Mình về, có nhớ chiến khuMiếng cơm chấm muối, mối thù nặng vai?Mình về, rừng núi nhớ aiTrám bùi để rụng, măng mai để già.Mình đi, có nhớ những nhàHắt hiu lau xám, đậm đà lòng sonMình về, còn nhớ núi nonNhớ khi kháng Nhật, thuở còn Việt MinhMình đi, mình có nhớ mìnhTân Trào, Hồng Thái, mái đình cây đa?
– Ta với mình, mình với taLòng ta sau trước mặn mà đinh ninhMình đi, mình lại nhớ mìnhNguồn bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu…
Nhớ gì như nhớ người yêuTrăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nươngNhớ từng bản khói cùng sươngSớm khuya bếp lửa người thương đi về.Nhớ từng rừng nứa bờ treNgòi Thia, sông Đáy, suối Lê vơi đầy.Ta đi, ta nhớ những ngàyMình đây ta đó, đắng cay ngọt bùi…
Thương nhau, chia củ sắn lùiBát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng.Nhớ người mẹ nắng cháy lưngĐịu con lên rẫy, bẻ từng bắp ngô.Nhớ sao lớp học i tờĐồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoanNhớ sao ngày tháng cơ quanGian nan đời vẫn ca vang núi đèo.Nhớ sao tiếng mõ rừng chiềuChày đêm nện cối đều đều suối xa…
Ta về, mình có nhớ taTa về, ta nhớ những hoa cùng người.Rừng xanh hoa chuối đỏ tươiĐèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.Ngày xuân mơ nở trắng rừngNhớ người đan nón chuốt từng sợi giang.Ve kêu rừng phách đổ vàngNhớ cô em gái hái măng một mìnhRừng thu trăng rọi hoà bìnhNhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung.
Nhớ khi giặc đến giặc lùngRừng cây núi đá ta cùng đánh Tây.Núi giăng thành luỹ sắt dàyRừng che bộ đội, rừng vây quân thùMênh mông bốn mặt sương mùĐất trời ta cả chiến khu một lòng.
3. Bầm Ơi – Tố Hữu (trích)
Ai về thăm mẹ quê taChiều nay có đứa con xa nhớ thầm…
Bầm ơi có rét không bầm!Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùnBầm ra ruộng cấy bầm runChân lội dưới bùn, tay cấy mạ nonMạ non bầm cấy mấy đonRuột gan bầm lại thương con mấy lần.Mưa phùn ướt áo tứ thânMưa bao nhiêu hạt, thương bầm bấy nhiêu!
Bầm ơi, sớm sớm chiều chiềuThương con, bầm chớ lo nhiều bầm nghe!Con đi trăm núi ngàn kheChưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầmCon đi đánh giặc mười nămChưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi.
4. Khi con tu hú – Tố Hữu
Khi con tu hú gọi bầyLúa chiêm đang chín trái cây ngọt dầnVườn râm dậy tiếng ve ngânBắp rây vàng hạt đầy sân nắng đàoTrời xanh càng rộng càng caoĐôi con diều sáo lộn nhào từng không…Ta nghe hè dậy bên lòngMà chân muốn đạp tan phòng, hè ôi.Ngột làm sao, chết uất thôiCon chim tu hú ngoài trời cứ kêu!
5. Cây Dừa – Trần Đăng Khoa
Cây dừa xanh toả nhiều tàuDang tay đón gió, gật đầu gọi trăngThân dừa bạc phếch tháng nămQuả dừa – đàn lợn con nằm trên cao
Đêm hè hoa nở cùng saoTàu dừa – chiếc lược chải vào mây xanhAi mang nước ngọt, nước lànhAi đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa
Tiếng dừa làm dịu nắng trưaGọi đàn gió đến cùng dừa múa reoTrời trong đầy tiếng rì ràoĐàn cò đánh nhịp bay vào bay ra…
Đứng canh trời đất bao laMà dừa đủng đỉnh như là đứng chơ.
6. Tre xanh – Nguyễn Duy (trích)
Xanh tự bao giờ?Chuyện ngày xưa… đã có bờ tre xanh.
Thân gầy guộc, lá mong manh,Mà sao nên luỹ nên thành tre ơi?Ở đâu tre cũng xanh tươi,Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu.
Có gì đâu, có gì đâu,Mỡ màu ít chắt dồn lâu hoá nhiều.Rễ siêng không ngại đất nghèo,Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù.Vươn mình trong gió tre đu,Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành.Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh,Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm.
Bão bùng thân bọc lấy thân,Tay ôm tay níu tre gần nhau thêm.Thương nhau tre không ở riêng,Luỹ thành từ đó mà nên hỡi người.Chẳng may thân gãy cành rơi,Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng.Nòi tre đâu chịu mọc cong,Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường.Lưng trần phơi nắng phơi sương,Có manh áo cộc tre nhường cho con.
Măng non là búp măng non,Đã mang dáng thẳng thân tròn của tre.Năm qua đi, tháng qua đi,Tre già măng mọc có gì lạ đâu.
Mai sau,Mai sau,Mai sau…Đất xanh tre mãi xanh màu tre xanh.
7. Mẹ Suốt – Tố Hữu (trích)
Lặng nghe mẹ kể ngày xưaChang chang cồn cát nắng trưa Quảng BìnhMẹ rằng: Quê mẹ, Bảo NinhMênh mông sóng biển, lênh đênh mạn thuyềnSớm chiều, nước xuống triều lênCực thân từ thuở mới lên chín mườiLớn đi ở bốn cửa ngườiMười hai năm lẻ, một thời xuân quaLấy chồng, cũng khổ con raTám lần đẻ, mấy lần sa, tội tình!Nghĩ mà thương mẹ cha sinhThương chồng con lại thương mình xót xa…
Bây chừ sông nước về taĐi khơi đi lộng, thuyền ra thuyền vàoBây chừ biển rộng trời caoCá tôm cũng sướng, lòng nào chẳng xuân!Ông nhà theo bạn “xuất quân”Tui may cũng được vô chân “sẵn sàng”Một tay, lái chiếc đò ngangBến sông Nhật Lệ, quân sang đêm ngàySợ chi sóng gió tàu bayTây kia mình đã thắng, Mỹ này ta chẳng thua!Kể chi tuổi tác già nuaChống chèo xin cứ thi đua đến cùng!Ngẩng đầu mái tóc mẹ rungGió lay như sóng biển tung, trắng bờ…
Thơ lục bát về cha mẹ, tình cảm gia đình
Bằng ngôn từ mộc mạc, sâu lắng, những bài thơ này không chỉ khơi gợi cảm xúc mà còn nhắc nhở mỗi người về giá trị thiêng liêng của mái ấm gia đình, nơi chứa đựng nguồn cội và yêu thương bất tận.
Chủ đề gia đình
1. Mẹ tôi – Phạm Văn Ngoạn
Con cò lặn lội bờ sôngLam lũ nuôi chồng, nuôi cả đàn conTháng năm thân mẹ hao mònSớm khuya vất vả, héo hon khô gầy
Cho con cuộc sống hàng ngàyDạy con khôn lớn dựng xây cuộc đờiLẽ thường nước mắt chảy xuôiVu Lan nhớ mẹ, con ngồi lệ tuôn.
Biển khơi, nhờ có nước nguồnPhận con chưa kịp đền ơn cao dàyTâm nhang, thấu tận trời mâyCầu hương linh mẹ, tháng ngày thảnh thơi
Cửu tuyền, mẹ hãy ngậm cườiCha sinh, mẹ dưỡng, một đời tri ân.
2. Nghĩa tình mẹ cha – Nguyễn Trọng Thao
Chín tháng cha mẹ mong chờ,Thai nhi phát triển từng giờ lớn nhanh.Từ khi con được hình thành,Ông bà, cha mẹ mong lành cho con.
Hôm nay con đã vuông tròn,Chào đời, tiếng khóc của con đầu đời.Và nay cha được ru hời,Mong con khôn lớn cho đời đẹp xinh.
Con ơi ! Hãy nhớ cho mình,Hết lòng chăm sóc là tình mẹ cha.Ấy là trọn nghĩa bao la,Tặng con tất cả cũng là mẹ cha…
3. Thương cha – Lê Thế Thành
Thương cha nhiều lắm cha ơiCày sâu cuốc bẫm, một đời của chaĐồng gần rồi tới ruộng xaBan mai vừa nở, chiều tà, sương rơiNếp nhăn vầng trán bên đờiVai cha mái ấm bầu trời tình thươngDìu con từng bước từng đườngLo toan vất vả đêm trường năm canhBàn tay khô, cứng, sỏi, sànhÔm con mưa, nắng, dỗ dành, chở cheCha là chiếc võng trưa hèRu con ngon giấc tuổi thơ ngọt ngàoCha là những hạt mưa ràoCho con uống mát biết bao nhiêu lầnGiờ đây con đã lớn khônCông cha như núi Thái Sơn trong lòng!!!
4. Mẹ là tất cả – Lăng Kim Thanh (trích)
Mẹ là cơn gió mùa thuCho con mát mẻ lời ru năm nàoMẹ là đêm sáng trăng saoSoi đường chỉ lối con vào bến mơMẹ luôn mong mỏi đợi chờCho con thành tựu được nhờ tấm thânMẹ thường âu yếm ân cầnBảo ban chỉ dạy những lần con sai
Mẹ là tia nắng ban maiSưởi con ấm lại đêm dài giá băngLòng con vui sướng nào bằngMẹ luôn bênh cạnh …nhọc nhằn trôi đi
Mẹ ơi con chẳng ước gìChỉ mong có Mẹ chuyện gì cũng quaVui nào bằng có Mẹ ChaTình thâm máu mủ ruột rà yêu thương
Cho con dòng sữa ngọt đườngMẹ là ánh sáng vầng dương dịu kỳXua đêm tăm tối qua điMang mùa xuân đến thầm thì bên con.
5. Lòng mẹ – tác giả Minh Lộc
Mẹ là tia nắng đời conĐêm ngày khổ cực héo mòn sắc xuânBấy lâu mẹ đã thấm nhuầnNhững lọ gạo mắm đổi luân ở đời
Lo từng giấc ngủ à ơiMảnh quần vải áo những lời hát ruNhiều hôm gió bão mịt mùMái tranh dột nước phải thu lại gần
Nhọc nhằn mẹ chẳng tiếc thânGánh đời mẹ quẩy vai trần vẫn mangNhững đêm lệ ướt hai hàngGiàu no ít đủ nghèo sang mẹ buồn
Dẫu trời nắng đổ mưa tuônChẳng làm cho mẹ phải luôn cúi đầuLà con đừng để mẹ sầuThương cha nhớ mẹ tháng ngâu tìm về.
6. Công Ơn Cha Mẹ – Ngạo Thiên
Cuộc đời bao nỗi đắng cayNhìn về cha mẹ, lệ cay nghẹn ngàoHôm nay nước mắt tuôn tràoNhớ ơn cha mẹ, cả đời cưu mangCho con cuộc sống vinh quangTương lai tươi sáng, muôn vàng mai sauTóc nay mẹ đã bạc màuVì bao khổ cực, dải dầu sớm trưaThương con không quảng nắng mưaThức khuya dậy sớm, mưa giông không màngGian lao khổ cực nào thanCho con no đủ, hiên ngang với đờiCon đây chẳng nói nên lờiNghẹn ngào nước mắt, lòng này khắc ghiLạy cha lạy mẹ con quỳCông ơn trời biển, đời đời không quên.
7. Giấc Mơ – Hà Thanh Hoa
Đêm qua mơ thấy mẹ hiềnĐong đưa cánh võng bên hiên chiều hèMẹ cười bóng lá nghiêng cheTóc pha sương trắng môi hoe miếng trầu…Con ngồi nhổ cọng tóc sâuẦu ơ khúc hát mẹ ru thuở nàoNgoài sân đàn cháu lao xaoRíu ra ríu rít: Bà ơi yêu bà…Thoảng nghe trong gió tiếng gàGọi vầng dưong dậy vỡ òa giấc mơMẹ ơi cho đến bao giờĐược ôm lấy mẹ để mà yêu thương!
Thơ lục bát về tình yêu quê hương, đất nước
Tình yêu quê hương, đất nước luôn là nguồn cảm hứng bất tận trong thơ ca Việt Nam, đặc biệt là qua những vần thơ lục bát mộc mạc, sâu lắng. Bằng ngôn từ giản dị nhưng đầy ý nghĩa, thể thơ này khắc họa hình ảnh cánh đồng, dòng sông, làng quê thân thuộc và truyền tải niềm tự hào, gắn bó thiêng liêng với mảnh đất nơi ta sinh ra và lớn lên.
Chủ đề quê hương
1. Việt Nam Quê Hương Ta – Nguyễn Đình Thi
Việt Nam đất nước ta ơiMênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơnCánh cò bay lả dập dờnMây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiềuQuê hương biết mấy thân yêuBao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đauMặt người vất vả in sâuGái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn
Đất nghèo nuôi những anh hùngChìm trong máu lửa lại vùng đứng lênĐạp quân thù xuống đất đenSúng gươm vứt bỏ lại hiền như xưaViệt Nam đất nắng chan hoàHoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanhMắt đen cô gái long lanhYêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chung
Đất trăm nghề của trăm vùngKhách phương xa tới lạ lùng tìm xemTay người như có phép tiênTrên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ
Nước bâng khuâng những chuyến đòĐêm đêm còn vọng câu hò Trương ChiĐói nghèo nên phải chia lyXót xa lòng kẻ rời quê lên đường
Ta đi ta nhớ núi rừngTa đi ta nhớ dòng sông vỗ bờNhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngôBũa cơm rau muống quả cà giòn tan…
2. Quê Hương – Nguyễn Đình Huân
Quê hương là một tiếng veLời ru của mẹ trưa hè à ơiDòng sông con nước đầy vơiQuê hương là một góc trời tuổi thơ
Quê hương ngày ấy như mơTôi là cậu bé dại khờ đáng yêuQuê hương là tiếng sáo diềuLà cánh cò trắng chiều chiều chân đê
Quê hương là phiên chợ quêChợ trưa mong mẹ mang về bánh đaQuê hương là một tiếng gàBình minh gáy sáng ngân nga xóm làng
Quê hương là cánh đồng vàngHương thơm lúa chín mênh mang trời chiềuQuê hương là dáng mẹ yêuÁo nâu nón lá liêu xiêu đi về
Quê hương nhắc tới nhớ ghêAi đi xa cũng mong về chốn xưaQuê hương là những cơn mưaQuê hương là những hàng dừa ven kinh
Quê hương mang nặng nghĩa tìnhQuê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vờiQuê hương ta đó là nơiChôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.
3. Chiều Quê – Chữ Văn Hòa
Chiều quê hương lúa thơm nồngHoàng hôn trả nắng trên sống ráng chiềuNhìn đàn em nhỏ thân yêuHồn nhiên thả những cánh diều tuổi thơTừng đàn bò bước nhởn nhơĐủng đà đủng đỉnh bên bờ tre xanhMôi trường cuộc sống trong lànhChiều quê là một bức tranh yên bình.
4. Xuân Quê Hương – Vũ Hải Thê
Cánh cò mải miết đồng xanhNgỡ ngàng ai vẽ bức tranh quê nhàCánh đồng chắp vá hôm quaHôm nay dưới nắng chan hòa máy reo
Con mương nổi nước trong veoĐường vui rộng mở đói nghèo lùi xaVi vu tiếng sáo ngân ngaXôn xao câu hát trăng tà đợi ai
Nhịp cầu nghiêng bóng nối dàiTrúc xanh hẹn với vàng Mai bước cùng…Xe hoa náo nức lượn vòngHôm nay ngõ nhỏ pháo hồng tung bay!
5. Nỗi nhớ quê hương – Quốc Phương
Đi đâu cũng nhớ quê nhàSân đình giếng nước cây đa trước chùaChợ phiên nhộn nhịp bán muaĐường làng tấp nập sớm trưa đi về
Chiều chiều nắng nhạt triền đêCó thói có lề lũ trẻ chăn trâuThả diều đánh trận hồi lâuRủ nhau tắm mát dưới cầu thủy nông
Đầu làng trải rộng cánh đồngMàu xanh cây lúa cấy trồng tốt tươiAo làng rộn rã nói cườiMấy cô gánh nước với người đi ngang
Nhớ quê nỗi nhớ mơ màngPhong sương nên phải xa làng làm ănGiờ đây đã bớt khó khănCùng nhau ta rủ hàng năm ta về.
Những bài thơ lục bát về thầy cô, mái trường
Thầy cô và mái trường luôn là những hình ảnh thiêng liêng, gắn liền với tuổi thơ mỗi người. Từng bài học, từng kỷ niệm dưới mái trường trở thành hành trang quý giá, theo ta suốt cuộc đời. Bằng những vần thơ lục bát mượt mà, cảm xúc chân thành về tình thầy trò, ký ức học trò được khắc họa trọn vẹn, giản dị nhưng sâu sắc.
Chủ đề thầy cô
1. Nghe thầy đọc thơ – Trần Đăng Khoa
Em nghe thầy đọc bao ngàyTiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhàMái chèo nghe vọng sông xaÊm êm như tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thuở động tàu dừaRào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trờiThêm yêu tiếng hát mẹ cườiYêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…
2. Bụi Phấn – Hoài Thương
Thầy con giờ đã già rồiMắt mờ, chân yếu, da mồi còn đâuPhấn rơi bạc cả mái đầuĐưa con qua những bể dâu cuộc đời
Mỗi khi bụi phấn rơi rơiThầy gieo mầm hạt những lời yêu thươngCho con vững bước nẻo đườngHành trang kiến thức, tình thương của thầy
Biết bao vất vả, đắng cayGạo tiền, cơm áo, vòng quay cuộc đờiNhưng tâm thầy mãi sáng ngờiDựng xây sự nghiệp trồng người thanh cao!
Trọn đời con mãi tự hàoCúi đầu cung kính… thương sao dáng thầyDẫu đời xuôi, ngược đó đâyTim con ghi khắc lời thầy khi xưa
Khuya rồi thầy đã ngủ chưa?Ngàn bông hoa thắm kính thưa … dâng thầyCho con cuộc sống hôm nayMừng ngày Nhà Giáo ơn thầy chẳng quên!
3. Nhớ công ơn thầy – Nguyễn Văn Chiểu
Làm sao quên được ơn thầyCông người dạy dỗ có ngày hôm nayNét đầu thầy phải cầm tayRèn con chữ viết mới ngay thẳng hàngNhớ thầy nhớ chiếc đò ngangTay thầy chèo chống đưa sang bao ngườiNhọc nhằn gian khổ vẫn vuiVì đàn em nhỏ vì đời mai sauTừng đoàn nối tiếp kề nhauDựng xây đất nước sớm mau bằng ngườiNon sông hùng vĩ đẹp tươiCó công thầy đã tô bồi ngày qua.
4. Tấm lòng thầy cô – Phan Hạnh
Lòng thầy nhân hậu thanh caoBảng đen phấn trắng xiết bao nghĩa tìnhThương tà áo trắng xinh xinhHọc trò tinh nghịch ánh nhìn thơ ngây
Cho dù vất vả đắng cayĐứng trên bục giảng vẫn say với nghềĐâu cần hứa hẹn tuyên thềTrái tim son đỏ đêm về trở trăn
Quyết tâm vượt mọi khó khănCho thuyền cập bến an toàn ai ơiCác em đi bốn phương trờiDõi theo bạc tóc gởi lời yêu thương.
5. Thầy và chuyến đò xưa – Nguyễn Quốc Đạt
Lặng xuôi năm tháng êm trôiCon đò kể chuyện một thời rất xưaRằng người chèo chống đón đưaMặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diềuKhách ngày xưa đó ít nhiều lãng quênRời xa bến nước quên tênGiờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đờiTóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đôngMắt thầy mòn mỏi xa trôngCây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian.
Hy vọng rằng, những bài viết này sẽ mang đến cho bạn nguồn cảm hứng bất tận, giúp bạn thêm yêu quý và trân trọng nét đẹp của văn chương truyền thống qua các bài thơ lục bát.
Ý kiến bạn đọc (0)