*Bài viết dưới đây được chia sẻ bởi anh Tôn (36 tuổi, Trung Quốc).
Đã gần 20 năm kể từ khi tốt nghiệp, ngoại trừ một số người thân thiết, về cơ bản tôi chưa bao giờ gặp lại phần lớn các bạn cùng lớp của mình. Ngày xưa, khi còn đi học, mọi người đối xử với nhau rất tốt.
Tuy nhiên, sau khi bước vào xã hội, bạn sẽ thấy khoảng cách giữa các bạn cùng lớp, từ gia đình đến thu nhập, từ mối quan hệ đến nguồn lực. Càng lớn lên, khoảng cách đó càng lộ rõ.
Cuộc sống hiện tại của tôi khá tốt. Vợ tôi làm nhân viên văn phòng, còn tôi góp vốn mở một tiệm bánh nhỏ. Thu nhập của hai vợ chồng không nhiều nhưng vẫn ở mức khá.
Cuộc hội ngộ sau 18 năm
Mới đây, một nhóm bạn cấp ba vốn im lặng nhiều năm bỗng trở nên sôi nổi. Thì ra lớp trưởng đã chủ động muốn tổ chức họp lớp. Tôi đếm trên đầu ngón tay và nhận ra rằng đã 18 năm kể từ khi tôi ra trường. Đến ngày hẹn, chúng tôi tập trung tại một nhà hàng sang trọng trong thành phố.
Tại đây, tôi gặp Đại Lưu, người bạn cùng phòng của tôi suốt ba năm. Sau này tôi phát hiện ra anh ấy thích buôn chuyện còn tôi thì không. Trong đám đông, tôi nhìn thấy Đại Lưu. Tôi thấy anh ấy trông khá bảnh bao, với mái tóc vuốt keo, một chiếc vòng cổ lớn bằng vàng và đôi giày da sáng bóng. Thấy tôi tới, Đại Lưu có vẻ vui mừng chạy tới hỏi.
Sau đó, một số bạn học có mối quan hệ tốt đã tụ tập lại với nhau. Mọi người đều mặc quần áo đơn giản, ngoại trừ Đại Lưu. Hầu hết các bạn cùng lớp đều tán gẫu về việc ai lái xe gì, ai sống trong biệt thự, ai vẫn thuê nhà … Đó là những câu chuyện phiếm, tôi không muốn thảo luận về những vấn đề này.
Ngày càng có nhiều bạn bè cũ hiện diện. Một số người mang túi xách và đồng hồ nổi tiếng, nói về những dự án lớn… Phản ứng của mọi người không giống nhau.
Hình minh họa. Ảnh: Sohu
Tôi để ý thấy Đại Lưu ít khi ngồi vào chỗ mà thường xuyên giao lưu. Một lúc sau, anh ấy lại gần tôi. Sau vài câu hỏi thăm lịch sự, Đại Lưu khen điện thoại của tôi là model mới nhất, thiết kế thời thượng.
Tưởng Đại Lưu sẽ chuyển sang mục tiêu tiếp theo nhưng không ngờ anh ta lại ngồi yên. Anh ghé sát tai tôi, nhỏ giọng hỏi: “Em làm ở đâu? Tháng nào cũng kiếm được nhiều à?”.
Nếu tính tổng thu nhập hàng tháng hiện tại của tôi thì vào khoảng 20.000 nhân dân tệ (khoảng 70 triệu đồng). Nhưng trước đó, vợ khuyên tôi đừng quá thành thật khi nói về thu nhập của mình, tôi đáp: “Không nhiều, khoảng 4.000 tệ (khoảng 14 triệu đồng)”. Lần này, ánh mắt Đại Lưu sáng lên, sắc mặt lập tức thay đổi, không còn nhiệt tình như trước nữa.
Bị chặn mà không nhận ra
Sau bữa ăn, một số bạn cùng lớp đề nghị chúng tôi đổi địa điểm khác, nhưng ai cũng không hứng thú, cuối cùng ai về nhà nấy. Cuộc họp kết thúc, không thấy Đại Lưu đâu cả.
Về đến nhà, tôi bật tính năng không làm phiền trên điện thoại vì có quá nhiều thông báo trong nhóm lớp. Việc chính là thông báo rằng bạn đã về đến nhà an toàn. Vì lịch sự, tôi làm theo và gửi tin nhắn cho nhóm.
Hình minh họa. Ảnh: Freepik
Thay quần áo và nghỉ ngơi, tôi mở điện thoại ra kiểm tra thì thấy thông báo “tin nhắn đã gửi nhưng bị bên kia từ chối”. Lúc này tôi mới nhận ra, mình đã bị chặn. Nghĩ lại cuộc gặp gỡ đó, tôi chưa hề xúc phạm ai cả. Có lẽ lý do khiến tôi bị chặn là con số 4.000 tệ. Tôi tức giận và rời khỏi nhóm.
Cuối năm, vợ tôi ngỏ ý mua cho tôi một chiếc ô tô mới để tiện cho việc đi lại của gia đình. Tôi đã đăng ảnh chiếc xe mới lên mạng xã hội. Kết quả, ngoài người thân, bạn bè thân thiết của cặp đôi, nhiều bạn học cấp 3 cũng để lại lượt thích và bình luận nói rằng họ ghen tị với tôi.
Không lâu sau, Đại Lưu gửi tin nhắn. Lúc này tôi nhận ra mình vẫn là bạn với người này. Thấy tin nhắn hiện lên, tôi kiên quyết chặn anh ta lại. Tôi không muốn liên quan gì đến một người như thế nữa.
Rốt cuộc, thời gian của chúng ta có hạn. Vì vậy, thay vì bị ảnh hưởng bởi những người bạn không xứng đáng, chúng ta có thể chọn cách tránh xa họ để tránh lãng phí thời gian. Nhờ họp lớp mà tôi cũng nhận ra được bài học cho mình.
(Theo Sohu)
Ý kiến bạn đọc (0)