– Năm 1963, trong phong trào đấu tranh Phật giáo dưới chế độ Ngô Đình Diệm, hàng trăm tăng ni trẻ tham gia phong trào đã bị bắt tại khu vực trước chợ Bến Thành và áp giải về trại giam An Dương Địa. .
Thượng tọa Thích Tâm Thủy, Thường trực Hội đồng Chứng địa, trụ trì chùa Hương Sơn (tỉnh Phú Yên) |
Sau này, tại vùng An Dương Địa này xuất hiện Học viện Phật giáo Huệ Nghiêm, nơi đào tạo ra nhiều tu sĩ tài năng để phục vụ Phật giáo nước nhà.
Thời kỳ đầu, Học viện Phật giáo Huệ Nghiêm vô cùng đơn giản. Vào thời điểm đó, chỗ ở của chư tăng chúng tôi chỉ là những ngôi nhà mái tôn và tường làm bằng lá dừa nước, khác xa với hình ảnh những tu viện Phật giáo có kỷ luật, có tổ chức như ngày nay. . Tu viện của chư tăng cũng được xây dựng bằng những tấm tôn rất đơn giản, không khác mấy so với chư tăng chúng ta. Vào thời điểm đó, có lẽ vì cần nhân sự là những tu sĩ được đào tạo bài bản để phục vụ công việc Phật giáo của Giáo hội mới thành lập sau cuộc đấu tranh, các vị cao tăng đã mở tạo ra một chương trình học tập chính quy nhưng cũng rất cấp tốc.
Chương trình học hàng ngày của chúng tôi sau đó kéo dài tới 10 giờ mỗi ngày. Buổi sáng học 4 tiếng, buổi chiều 4 tiếng, sau khi ăn tối và tập luyện lại học thêm 2 tiếng buổi tối. Chúng ta phải nghiên cứu cả nội kinh và ngoại kinh. Giảng viên gồm có các giáo sư thỉnh giảng của Đại học Vạn Hạnh; Để dạy chữ Hán có thầy Trí Không, Minh Cảnh, ngoài ra còn có giáo viên tiếng Trung dạy thêm tiếng và tiếng phổ thông; Hòa thượng Thiện Tâm dạy về Tịnh độ; Hòa thượng Thanh Tú giảng dạy về Thiền tông. Vì chương trình học quá dày đặc nên tu sĩ chúng tôi đôi khi bị thiếu ngủ trầm trọng. Nhiều bạn không chịu nổi nên đã ngủ quên ngay trong lớp. Chế độ ăn uống của sinh viên tuy thanh đạm nhưng tương đối đầy đủ, việc giặt giũ có phần hạn chế do điều kiện tự nhiên.
Có thể thấy, mong muốn của các vị tăng lữ cao cấp lúc bấy giờ là anh em chúng ta có đủ kiến thức và khả năng để tiếp tục hoạt động tôn giáo và tiếp tục đào tạo cho thế hệ sau. Ngay khi theo học chương trình ở Huệ Nghiêm, vì điều kiện cần thiết nên các tỉnh đã mời người đến thuyết pháp. Anh em chúng tôi cũng phải rao giảng ở các tỉnh trong hoàn cảnh chiến tranh còn khốc liệt. Khi chúng tôi sắp ra trường, các tỉnh đăng ký mời giảng viên đến hỗ trợ. Bản thân tôi ngay sau khi tốt nghiệp đã về làm việc tại Trương Bồ Đề (tỉnh Phú Yên).
Giờ đây, nhiều năm đã trôi qua, chỉ còn một số vị sư ngày xưa của chúng ta còn hiện diện trên thế gian này, nhưng tôi vẫn nhớ ơn ân của tổ tiên ngày xưa. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ lời dạy của thầy cô ở Huệ Nghiêm ngày xưa: 'Tâm tịnh, đất tịnh'. Vì vậy, dù làm việc gì tôi cũng luôn nghĩ đến Phật, niệm Phật, dù tôi không tài giỏi, chỉ tụng kinh, niệm Phật, làm vườn, tôi luôn mong từ trường sẽ khởi lên từ tình thương và tâm thanh tịnh. . Sự trong sạch của chúng ta có thể góp phần nào đó an ủi lòng người, hòa bình cho xã hội và sự ổn định của Giáo hội. Làm được điều đó có lẽ là cách một người nông dân như tôi báo đáp công ơn tổ tiên.
Ý kiến bạn đọc (0)