GN – Mẹ tôi là Phật tử sùng đạo chùa Phong Quang, thôn Mỹ Hòa, xã An Hội, tỉnh Bến Tre (nay thuộc thành phố Bến Tre). Vì nhà gần chùa nên tối nào bà cũng đến chùa lễ Phật và tụng kinh. Tâm nguyện này dù có bận rộn đến đâu cũng được bà cụ duy trì hoàn toàn.
Tôi là con út trong gia đình, tôi không có nhiều bạn bè nên tôi khá thân thiết với mẹ vì phần lớn thời gian tôi dành cho mẹ. Vì mối quan hệ mẹ con thân thiết nên mỗi khi đi đâu bà cụ đều dắt tôi theo, và việc đi chùa mỗi tối cũng không ngoại lệ.
Hàng ngày, khi trời chạng vạng, sau bữa tối, bà lão lại xách chiếc túi nhỏ quen thuộc của mình đến chùa. Những lúc như thế này, bà luôn dặn tôi dành thời gian ăn uống, mặc quần áo tươm tất để tôi có thể vào chùa tụng kinh cùng bà.
Theo mẹ lên chùa, tôi được đánh giá là hiền lành, ngoan ngoãn. Tôi ít khi chú ý đến việc đọc kinh mà chủ yếu chạy, nhảy và chơi đùa quanh chùa. Hay thậm chí khi được hướng dẫn ngồi đọc kinh, họ vẫn ngủ gục trong góc chánh điện.
Trưởng lão Thích Tịnh Hạnh – Ảnh: Đặng Huy |
Có lần mẹ thấy tôi ngủ rất say. Sau khi kỳ kinh của tôi kết thúc, bà cụ về nhà một mình, cho tôi ngủ ở chùa mà không đánh thức tôi để mẹ con tôi cùng nhau về nhà.
Nửa đêm tỉnh dậy, thấy xung quanh vắng tanh và khung cảnh khác lạ, tôi bật dậy khóc và xin thầy về nhà.
Đường từ chùa về nhà không quá xa nhưng tôi phải đi qua một ngôi chùa đã ám ảnh tuổi thơ của tôi vì nghe người lớn nói ở đây có rất nhiều ma quỷ, rất đáng sợ. Cảm thấy sợ hãi nhưng chưa quen với việc ở một mình trong chùa, tôi nhắm mắt mũi chạy một mạch về nhà.
Về đến nhà, tôi thấy bà lão thản nhiên ngồi ăn khuya bên ánh đèn dầu. Tôi đau lòng đến mức ôm mẹ vào lòng mà khóc vì tưởng mẹ đã bỏ rơi mình.
Hỏi bà cụ tại sao lại để tôi ở chùa một mình, bà nhẹ nhàng đáp: “Bởi vì thấy các cháu ngủ ngon nên bà không nỡ đánh thức các cháu nên để các cháu ngủ ở chùa cho tiện!” càng làm tôi thấy tiếc cho lối suy nghĩ trẻ con của mình. Nhưng nhờ đó mà tôi đã quen với việc đến chùa sinh sống và sau này trở nên thân thiết, gần gũi đến mức ngôi chùa trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Sau này, quyết tâm đi tu, trở thành tu sĩ Phật giáo của tôi cũng xuất phát từ những năm tháng tuổi thơ cùng bà nội đi chùa, đọc kinh và lễ Phật.
Đây cũng là kỷ niệm đáng nhớ nhất giữa tôi và bà vì khi tôi mới 6 tuổi, bà tôi qua đời trong bối cảnh thực dân Pháp chiếm đóng Việt Nam và đất nước rơi vào chiến tranh tàn phá khốc liệt. Khi mẹ tôi qua đời, thời gian còn lại trước khi đi tu, tôi sống với ông nội và các anh chị em trong nhà.
Ý kiến bạn đọc (0)